MỒ HÔI TRONG GỖ – CHUYỆN CHỈ NGƯỜI LÀM MỘC MỚI HIỂU
Làm nghề mộc – nghe qua thì tưởng chỉ là chuyện đục, đẽo, cưa, khoan. Nhưng chỉ người trong nghề mới thấm hết cái “khổ” ẩn sau từng vết cưa, từng nhát đục, từng sản phẩm trao tay khách.
Cái khổ đầu tiên – là bụi.
Bụi gỗ, bụi sơn, bụi mịn – cái gì cũng có thể bay lơ lửng trong không khí. Làm một ngày, tối về lau mặt, ngoáy mũi thấy toàn bụi. Có người làm lâu năm bị viêm xoang, ho triền miên, nhưng vẫn ráng – vì đam mê, vì miếng cơm manh áo.
Cái khổ thứ hai – là nặng nhọc.
Cái tấm ván MDF tưởng nhẹ, bưng nhiều cái là biết nhau liền. Kéo một cái bàn từ chỗ này qua chỗ kia, kê lên, hạ xuống – đâu phải chuyện chơi. Người làm mộc ai mà không đau lưng, nhức vai? Có bữa tối về, vợ đưa ly nước còn chẳng muốn cầm vì tay tê rần, run lẩy bẩy.
Cái khổ thứ ba – là… khách.
Khách dễ thương thì không nói, nhưng có người cứ so giá chỗ này chỗ kia, đặt hàng xong rồi đổi ý, ép giá sát sàn. Làm xong thì bắt sửa tới sửa lui. Mình thì muốn làm cho đẹp, cho tốt, nhưng nhiều lúc chỉ biết cười gượng rồi làm lại vì sợ mất uy tín.
Cái khổ nữa – là thiết bị, vật tư.
Máy móc mà hư là dở khóc dở cười. Mũi khoan hư, ray trượt kẹt, bản lề rít – là cả dây chuyền dừng lại. Mà đi mua đồ thì trăm ngàn loại, hàng giả, hàng nhái lẫn lộn. Lỡ mua trúng đồ dỏm – vừa tốn tiền, vừa tốn công, vừa mất tiếng.
Vậy mà… vẫn gắn bó.
Bởi vì mỗi khi nhìn thấy sản phẩm mình làm ra – cái bàn, cái kệ, cái tủ đứng sừng sững, đẹp đẽ – là thấy tự hào lắm. Nghề mộc tuy cực nhưng nó nuôi sống gia đình, cho mình cái để nương tựa, và nhất là… cái tâm để giữ nghề.
Ai đọc tới đây, nếu không làm mộc, thì mong bạn hiểu và trân trọng hơn công sức của những người thợ đứng sau từng món đồ nội thất.
Còn nếu bạn là người trong nghề – xin gửi đến anh em một lời chào, một cái bắt tay, và một câu nói thật lòng: “Cố lên! Anh em mình không đơn độc!”